Tác giả: Rabindranath Tagore
Dịch giả: Bùi Xuân
Trích đoạn
***
Tôi đang đi trên con đường cỏ mọc um tùm, bỗng nghe ai hỏi phía sau, "Này, anh có nhận ra em?"
Tôi quay lại, nhìn cô ta và nói, "Tôi không nhớ nổi tên nàng."
Nàng bảo, "Em là Nỗi Buồn lớn đầu tiên mà anh gặp khi anh còn trẻ."
Đôi mắt nàng giống như buổi sớm mai đầy sương.
Tôi đứng lặng một lúc, rồi mới nói, "Nàng bỏ rơi cả gánh nặng nề nước mắt rồi sao?"
Nàng mỉm cười và không nói gì. Tôi cảm thấy rằng nước mắt của nàng đã có thời gian để học ngôn ngữ của nụ cười.
"Một lần anh nói," nàng thì thầm, "rằng anh sẽ yêu nỗi buồn của anh mãi mãi."
Tôi đỏ mặt và nói: "Vâng, nhưng năm tháng trôi qua và anh đã quên."
Rồi thì tôi nắm lấy tay nàng và nói, "Nhưng nàng đã thay đổi."
Nàng bảo, "Cái gì ngày xưa là nỗi buồn thì nay đã trở nên yên vui."
***
Anh nghĩ anh sẽ không giật mình nếu gặp lại nhau ở kiếp sau, đi trong ánh sáng của một thế giới xa xăm nào đấy.
Anh biết đôi mắt u buồn của em sẽ như sao mai, và cảm nhận chúng thuộc về những buổi tối không ai còn nhớ trong bầu trời tiền kiếp.
Anh biết nét huyền ảo của khuôn mặt em không phải là tất cả của riêng nó, nhưng nó đã đánh cắp ánh sáng sôi nổi trong mắt anh ở đôi lần gặp gỡ xa xưa, và gom lại thành tình yêu bí ẩn mà bây giờ đã quên đi nguồn cội.
***
Anh nghĩ mình sẽ viết lời yêu với màu sắc riêng của chúng, nhưng đó là lời nằm sâu trong trái tim, và nước mắt nhợt nhạt.
Em có biết chăng, em, nếu đó là những lời không màu sắc?
Anh nghĩ mình sẽ hát lời yêu theo giai điệu riêng của chúng, nhưng giai điệu đó chỉ ngân lên trong trái tim anh, và mắt anh im lặng.
Em có biết chăng, em, nếu đó là những lời không giai điệu?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét