Điềm tĩnh không làm người phụ nữ “ngoan” hơn; nó làm cô tự do hơn. Tự do khỏi chiếc gương soi của dư luận nơi mọi quyết định đều đòi một tràng pháo tay.
Tự do khỏi bản năng “đáp trả ngay” nơi mỗi tổn thương nhỏ được phóng đại thành tuyên ngôn. Điềm tĩnh trao cho cảm xúc một chiếc ghế. Khi giận, cô gọi đúng tên giận; khi buồn, cô khóc thoải mái.
Nội tâm điềm tĩnh mang trật tự đến vì cô nhìn thẳng, gọi đúng, đặt xuống.
Chúng ta vẫn ngộ nhận rằng khí chất đến từ tốc độ. Nhưng tốc độ phần lớn là tiếng ồn. Khí chất đến từ sự chú tâm: một hơi thở trước khi trả lời con, một khoảng lặng trước khi phản hồi đồng nghiệp, một ly nước trước khi nói với bạn đời về tiền bạc.
Những nghi thức nhỏ ấy là kết cấu chịu lực của bình an: chúng giảm xung, làm mát ngôn từ, giữ cho sự thật còn đường đi.
Và kỳ lạ thay, chính chúng tạo nên vẻ đẹp: điềm tĩnh làm giọng nói tròn hơn, bước chân chậm mà chắc hơn, ánh mắt có độ sâu của người đã nhìn thấy bên trong mình.
Đó chính là khí chất mà các cô, các chị, các cháu vẫn nói và ước ao.
Trong tương quan với con cái, điềm tĩnh dạy trẻ điều mà sách giáo khoa không dạy: thế nào là an toàn cảm xúc. Đứa trẻ quan sát cách mẹ xử lý sai lầm của nó, và học cách xử lý sai lầm của chính mình.
Trong tương quan với đồng nghiệp, điềm tĩnh xây kỷ luật tập thể: cuộc họp bớt câu “có lẽ”, “tùy”, “để xem”; thay vào đó là “ai”, “khi nào”, “theo tiêu chí nào”.
Trong tương quan với bạn đời, điềm tĩnh giữ gìn phẩm giá đôi bên: chúng ta bàn về việc, không sửa chữa con người; chúng ta tìm giải pháp, không tìm thủ phạm.
Đừng nhầm điềm tĩnh với thỏa hiệp. Thỏa hiệp bán rẻ sự thật để mua sự êm ấm; điềm tĩnh giữ sự thật mà không làm ai bị sỉ nhục.
Đừng nhầm điềm tĩnh với lạnh lùng. Lạnh rút phích cắm trắc ẩn khỏi trái tim; điềm tĩnh cung cấp sự thấu cảm đúng dòng. Một người phụ nữ điềm tĩnh có thể nói “không” như đặt một cốc nước: chắc tay, không ồn, không rơi.
Tất cả những điều trên có trong hai cuốn sách Sức hút của Sự Điềm Tĩnh và Nghệ Thuật Không Nổi Giận.
“Sức Hút Của Sự Điềm Tĩnh” là chiếc la bàn để đi qua đời sống thường nhật: từ thái độ sống đến cung cách ứng xử với gia đình, đồng nghiệp, bạn bè; từ cách nói ngắn - rõ - ấm đến nghệ thuật dựng hình ảnh đĩnh đạc, khí khái.
“Nghệ Thuật Không Nổi Giận” là bình chữa cháy đặt đúng nơi: giải phẫu cơ chế bùng nổ, chỉ ra tín hiệu sớm, luyện ngôn ngữ hạ nhiệt và thói quen lắng nghe như tháo kíp nổ. Một cuốn xây nền, một cuốn giữ ngòi; đi cùng nhau, chúng giúp người phụ nữ bảo toàn điều quý nhất: sự tự tin, khí chất giữa chồng chéo quan hệ và cảm xúc.
Vẻ đẹp của phụ nữ điềm tĩnh, sau hết, không cần ai chứng thực. Nó tự chứng ở chỗ đứa trẻ dám nói thật với mẹ, ở chỗ đồng nghiệp tìm đến khi cần quyết một việc khó, ở chỗ bạn đời thấy an lòng khi trở về nhà.
Nó tự chứng trong nhất quán giữa điều nghĩ - điều nói - điều làm.
Nó tự chứng khi chúng ta là mình, giữ trọn vẹn phẩm giá, khí khái mà không cần phải lên gân hay làm bất cứ ai bị tổn thương.
Bà Đồng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét