Thứ Tư, 26 tháng 1, 2022

Lớp học của Thầy Hổ

Tác giả: Đỗ Quang Sang

Trên ngọn núi kia có 1 lớp học của thầy Hổ. Thầy có 3 học trò chuẩn bị thi tốt nghiệp. Ngày thi tới, thầy cho gọi các trò và phát cho mỗi người 1 chiếc gương rồi nói: Đề thi năm nay là 1 chiếc gương, các con có 3 ngày để suy nghĩ bài học tự rút ra từ chiếc gương này. Nếu các con trả lời đạt yêu cầu, thầy sẽ cho các con được tốt nghiệp. 

Sau 3 ngày trôi qua, các trò đã hội tụ đông đủ tại lớp học. Thầy Hổ gọi từng trò lên để hỏi kết quả.

Học trò thứ nhất cầm chiếc gương đến trước mặt thầy và nói:

Mỗi ngày con đều đem chiếc gương ra soi. Con thấy rõ được những khuyết điểm trên gương mặt. Con thấy được những khuyết điểm bên ngoài thân thể. Nhưng chiếc gương không thể soi được bên trong để con thấy được những khuyết điểm của mình. Con ước có được 1 chiếc gương có thể soi được phần bên trong con người mình. 

Thầy nói: Hãy biến Tâm con thành chiếc gương.

Thầy nói học trò thứ 1 về chỗ và gọi trò kế tiếp.

Học trò thứ 2 cầm 1 chiếc gương đã bị vỡ đến trước mặt thầy và nói:

Thưa thầy, hôm trước trên đường về nhà, con đã lỡ tay làm rơi chiếc gương và nó đã bị vỡ với nhiều vết rạn nứt. Hàng ngày con soi vào nó thì con cũng không còn là chính con vì gương mặt và thân thể con đã bị biến dạng. 

Bạn bè con thấy vậy cứ chê cười: "Ai đời lại lấy gương vỡ mà đi soi mặt mình bao giờ".

Sau 3 ngày suy nghĩ, con đã nhận ra: Do con đã có được chiếc gương lành lặn ban đầu để đối chiếu, so sánh nên con biết được sự khác biệt. Nếu ai đó ban đầu chỉ nhận được hay chỉ được tiếp xúc với 1 chiếc gương đã bị nứt vỡ thì họ lấy gì để so sánh? Có khi họ nghĩ gương mặt họ sinh ra đã méo mó, dị dạng như vậy. Cái gương đã làm méo mó mọi thứ. Nếu ta sinh ra trong 1 nền triết học bị méo mó và không có sự so sánh thì cũng như chiếc gương vỡ kia mà thôi. Rồi ai cũng lấy chiếc gương vỡ làm tiêu chuẩn để soi xét mọi thứ.

Thầy ôn tồn nói: Con đã nhận ra điều đó sao còn cầm chiếc gương vỡ đến đây?

Hãy vứt nó đi!

Thầy cho trò thứ 2 lui xuống và gọi trò cuối cùng lên.

Thấy Hổ hỏi: Chiếc gương của con đâu sao ta không thấy?

Trò 3 đáp: Con đã tìm thấy nhiều chiếc gương tốt hơn quanh mình nên con đã vứt nó đi rồi.

Thầy: Các chiếc gương kia đâu, sao ta không thấy?

Trò: Các bạn bè, ba mẹ, anh em, Thầy...và những người con có duyên tiếp xúc đều là chiếc gương để con soi mình.

Trong mỗi người đều có khuyết điểm và ưu điểm. Nếu con thấy các khuyết điểm từ họ thì con soi xét lại chính mình xem có đang sở hữu chúng không? Con thích phê phán và ghét các tật xấu của người khác, nếu các tật xấu đó đang ở trong con thì con phải càng căm ghét và dọn dẹp nó càng sớm càng tốt. Không ai đời đi ngắm nhìn rác thiên hạ mà hàng ngày chịu ngửi mùi hôi thối do rác của chính mình tạo ra cả.

Còn nếu con thấy các ưu điểm từ mọi người. Con phải cố gắng mà rèn luyện, học hỏi để có được. Con phải dọn rác mới trống chỗ để chứa các báu vật chứ!

Thầy mỉm cười nói: Con cũng chính là chiếc gương của ta.

~ Sang Do

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét