Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2019

Lucifer, tri thức, và Ahriman


1. Con người, với cái Tôi của mình, đã tách biệt rõ rệt khỏi thế giới. Đây là một quan sát đầu tiên và nền tảng của một người chiêm nghiệm. Steiner nói như sau trong chương "Sự nền tảng của khát khao tri thức" của quyển Triết Lí về Tự Do:

"Ta đối diện với thế giới như thực thể độc lập. Vũ trụ hiện ra với ta như có hai phần tương phản: Tôithế giới.

Ta dựng lên rào cản này giữa ta và thế giới ngay vừa khi sự nhận thức nhóm lên trong ta. Nhưng ta không bao giờ ngừng cảm thấy rằng, bất chấp điều này, ta thuộc về thế giới, rằng có một kết nối cho sự hợp nhất giữa thế giới và ta, rằng ta không phải là thực thể bên ngoài, mà bên trong, vũ trụ.

Cảm xúc này thôi thúc ta vươn đến hàn gắn sự đối lập. Và trong việc hàn gắn này chứa toàn bộ đời sống tinh thần của nhân loại. Lịch sử của đời sống tinh thần của nhân loại là một sự tìm kiếm không ngừng sự hợp nhất giữa chúng ta và thế giới. Tôn giáo, nghệ thuật, và khoa học tất cả đều có cùng mục đích này."

Thông qua tôn giáo, nghệ thuật, và khoa học, con người từ cổ chí kim tìm cách kết nối lại khoảng cách giữa chính mình và thế giới. Tìm kiếm tri thức là điểm chung của tất cả nỗ lực này.

2. Lucifer đưa con người đi vào thế giới vật chất, tách biệt con người khỏi sự hòa hợp thế giới chung. Nhưng việc này lại tạo nên trong con người một cảm xúc sâu lắng luôn muốn hàn gắn sự tách biệt: cảm xúc thúc đẩy đi tìm tri thức.

Con người lẽ ra đã hoàn thành sứ mệnh của mình trong thế giới vật chất sớm hơn nếu luôn luôn hướng việc mưu cầu tri thức của mình đến việc phục vụ cho sự hòa hợp trở lại. Thông qua quá trình này con người sẽ trở thành những thực thể với cái Tôi có cá tính riêng nhưng cũng có tình yêu chứa đầy trí tuệ, và đồng thời cũng giải phóng trái đất và thế giới vật chất (đang bị tàn phá) khỏi sứ mệnh gồng gánh con người của chúng.

Nhưng sự việc lại không phải thế. Thay vì hướng tri thức đến phục vụ cho tình yêu, cho sự hòa hợp của mình đến với thế giới, thì con người lại làm ngược lại, hướng tri thức đến việc đem thế giới đến phục vụ cho mình! Thế giới bị chia năm xẻ bảy để phục vụ cho các cá tính khác nhau của cái Tôi con người.

Ahriman băm thành các vụn nhỏ cái thế giới quan vốn ban đầu là một của nhân loại. Bắt đầu từ sự phân chia ra các tôn giáo và sau cùng là khoa học bị xẻ chia thành các ngành nghề tách biệt riêng lẽ, con người với các cá tính nhất thời của mình trì trệ lạc lối trong một mảnh vụn nhỏ bé nào đó của cuộc sống. Và trong sự lạc lối ấy cũng tồn tại một sự hòa hợp giả tạo, đánh đồng mọi tôn giáo, đánh đồng nam nữ, trắng đen, "cào bằng" các sự khác biệt, thay vì đi tìm ý nghĩa thiêng liêng và sứ mệnh của các sự khác biệt đó.

3. Và đúng là, chỉ cần không dừng lại và luôn luôn nuôi dưỡng cũng chính cảm xúc thôi thúc đi tìm tri thức đó mà con người, cho dù có đang bị lạc mất ở mảnh vụn nào, cũng đều có thể tự nâng mình lên để nhìn xa hơn và rộng hơn, để dần dần kết nối lại các mảnh vụn. Tồn tại một con đường tri thức cho mỗi con người để từ bất kỳ một mảnh vụn lạc lối nào cất bước hành trình tìm thấy lại cái tổng thể bao trùm hòa hợp mọi tôn giáo, mọi lĩnh vực nghệ thuật và mọi ngành khoa học, cái tổng thể vốn đã và đang dẫn dắt tiến hóa của nhân loại. Anthroposophy chính là hành trình hóa giải Ahriman và Lucifer như thế.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét